3:54 sáng cảm thấy trằn trọc không ngủ nổi, thôi thì đành dậy trút hết suy nghĩ của mình ra đây cho thoải mái. Viết xong quên được thì quên, mà không thì cũng tùy duyên. Muốn đi đến đâu thì đến, tôi chỉ muốn nhìn lại toàn bộ những ngày qua theo cách tôi kể chuyện.
2020-05-05
Tôi quen một em trên Facebook thông qua một group nói về phong cách sống tối giản – Minimalism. Cụ thể là tôi có đăng một bài viết lên đó, và em gửi friend request trên đây. Chúng tôi trò chuyện qua lại với nhau về chủ đề tối giản trong cuộc sống, lẫn mọi thứ. Ngày đầu tiên nói chuyện với nhau, tôi gửi cho em một bài nhạc Trance “Denis Kenzo & Sveta B. – Let Me Go (Radio Edit)“. Em nói thích giai điệu bài đó. Vậy là ổn rồi, giai đoạn đó tôi đang thích bài này.
Chúng tôi nói với nhau rất nhiều, cảm giác như hai người thân quen từ rất lâu. Tôi không nghĩ em là một cô gái mộng mơ và hồn nhiên như vậy. Đó là những tháng ngày rảnh rỗi nhất của tôi, khi vừa mới kết thúc dịch Corona ở Việt Nam, nên chưa có việc gì nhiều. Tôi ở nhà.
Cho đến sáng ngày 7 tháng 5 – tức hai ngày sau, ngay sáng sớm tôi nhận được cái tin nhắn của em “Have a nice day”. Nó hiện ở trên bảng thông báo điện thoại, nhưng đến khi tôi mở Msgr ra thì em lại xóa cái tin đó đi luôn. Tôi hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng im lặng. Em chỉ nói rằng em cũng không biết em gửi để làm gì, nên xóa đi. Tôi biết em đang nghĩ gì, nhưng vì mới quen em nên tôi không dám nói ra điều gì cả. Biết nhiều làm gì đâu nhở!? Từ lúc này, em mới biết buổi sáng tôi cũng rảnh. Qua đây tôi cũng mới biết thêm là em hay dậy sớm tập thể dục, học cái mới và một số thứ về chuyên ngành của em. Thời điểm này tôi cũng chưa biết em làm chuyên ngành gì. Chỉ biết em làm giờ hành chính, sang tuần sau em bắt đầu đi làm, tức ngày 11 tháng 5.
Nói chuyện nhiều với em, tôi càng nhận ra em là một người rất bình tĩnh, và luôn nhường người khác. Nói tích cực thì cũng đúng, nhưng em hay nhìn ra điểm tốt của tôi và nói về nó. Nói thật chứ, tôi nghe ngượng chín cả mặt, mà cũng chả dám nhận điều nào là tốt cả. Toàn tự em nói thôi. Tôi thấy mình tệ hơn em nghĩ nhiều!
2020-05-10:
Em nói với tôi những câu rất khó hiểu, mông lung không rõ ràng. Thắc mắc tại sao sự xuất hiện của tôi khiến em cảm thấy mất tập trung với mọi thứ. Em cũng đề cập tại sao một ngày em đọc đi đọc lại những đoạn tin nhắn trên Msgr giữa chúng tôi với nhau đến mấy lần. Nhặt rau em cũng đọc. Tôi cũng biết em đang muốn nói gì, nhưng rồi tôi cứ để em nói, coi như mình không biết gì. Sự thật thì giữa tôi và em có một sự kết nối bằng sự rung động con tim, nói vậy là bạn hiểu.
2020-05-11 – 2020-06-06:
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, tôi và em vẫn duy trì tình cảm theo ngày tháng. Rồi dần dần, khi thân thiết với nhau hơn, chúng tôi chuyển sang gọi điện, tìm thấy nhiều sự thấu hiểu. Rung cảm bởi giọng nói từ đầu dây này với đầu dây bên kia. Tôi cũng thu xếp lên kế hoạch để chuẩn bị một cuộc sống mới ở một thành phố gần với Hà Nội mà em đang làm việc – một giáo viên tiểu học.
Lần đầu tiên em gọi điện cho tôi, em cũng nói rằng vào ngày đầu tiên gặp mặt em sẽ đi cùng với bạn em. Tôi chưa hiểu tại sao, thì em giải thích rằng em muốn đó là cảm giác như đi gặp một người bạn. Và nếu em đi một mình, em sẽ thấy đó giống như cảm giác hai người đã yêu nhau rồi. Em muốn dành giây phút nhìn thẳng vào mắt tôi và nói thay vì bày tỏ tình cảm qua tin nhắn, hoặc điện thoại.
2020-06-07:
Một tháng kể từ ngày chúng tôi quen nhau. Tôi không còn tìm thấy sự thông cảm và chia sẻ với em, đôi khi còn là nhịn và khó chịu. Chúng tôi không còn tìm thấy sự đồng cảm nơi nhau nữa, em thì vẫn bình thường, còn tôi thì cảm thấy khó chịu vì sự xuất hiện của em. Tôi đang thấy như đang không phải là chính mình. Tôi bỗng cảm thấy ý tưởng gặp mặt lần đầu của em là một trò lố bịch, vì trước giờ những cô gái tôi quen đều chỉ đi 1 mình khi gặp. Có cảm giác như em đang nghi ngờ về tín dụng của tôi, thay vì ngược lại. Tôi bỗng trở nên quá nhạy cảm và hoài nghi hơn. Tôi đã đem chuyện này ra để hỏi em, và cảm thấy như cô ấy hiểu sai về giá trị bản thân.
Đêm đó tôi không tập trung nổi làm bất cứ việc gì ra hồn. Cảm giác lúc nào cái đoạn chúng tôi cãi nhau, hiểu lầm nó cũng lởn vởn ở trong đầu vậy. Nhưng hóa ra tất cả chỉ là hiểu nhầm. Rồi tôi phát dồ lên khi em ngày càng im lặng, tôi không hiểu điều gì đang thực sự diễn ra.
Vào buổi tối ngày hôm đó, em gọi điện cho tôi nói cho dù chúng tôi rất phải lòng nhau, nhưng mọi thứ dồn nén đã quá nhiều ngày, cô ấy đưa ra quyết định là muốn cả 2 dừng lại.
Cảm thấy hận bản thân mình vô cùng, thôi thì tôi viết ra đây, và tôi sẽ không nhắn qua nhắn lại bất cứ một điều gì. Không biết em sẽ suy nghĩ thế nào, nhưng tôi nghĩ rằng tình cảm là một điều tự nhiên và không ai đi vay, xin tình cảm cả. Tiếc quãng thời gian 1 tháng trôi qua thật, tôi đã bỏ lỡ nhiều cơ hội để đến với người khác, nhưng hơn cả tôi hận mình nhiều vì đánh mất cô ấy. Người cho dù không có gì đặc biệt, nhưng luôn lắng nghe và ủng hộ tôi mọi điều trong cuộc sống.
Hãy chờ xem trong 5 ngày nữa, chuyện này sẽ đi đến đâu?